Những mảng tường xù xì ngồ ngộ, lại là chất liệu đá rửa của thuở nào. Trang trí in hoa bên ngoài chụp đèn thường thấy được lộn vào trong. Hồ nước lớn rung rinh những cánh bèo đưa lên terrace, để lồng bóng mây trôi ở chốn đô thị ầm ào mà từ lâu việc ngắm những khoảng trời đã trở thành xa xỉ.
Còn nhiều điều đơn giản như thế đang chờ bạn nghiền ngẫm ở đây. Phong cách mới lạ mà thân quen. Sân vườn hơi ít, nhưng nhìn đâu cũng thấy màu xanh. Không gian mở cho mọi tầm nhìn mà không khó tìm chỗ ngồi khuất nẻo một chút. Chẳng là chúng ta cũng cần mọi người chiêm ngưỡng mà không cảm thấy bị phơi bày lồ lộ đấy ư.
Âm nhạc ở đây lại là chuyện khác. Vui tươi, êm đềm – không quá buồn, những giá trị của một thời. Có tiếng hát lanh lảnh của Khánh Ly tuổi đôi mươi, cái giọng khàn khàn đầy ma lực của Dalida hay gây nghiện của Sinatra, có những khúc ca mới đây thôi của “4 diva Việt”, và tiếng đàn violon xa ngái Menuhin. Hoài cổ không hẳn là lạc lõng, chỉ cần biết chừng mực và làm tươi mới, phải không?
|