Như một tòa lâu đài ngập chìm trong vùng nước mênh mang, Serenata - Khúc ban chiều làm ta nhớ về thành phố cổ Venice của ý. Những ngôi nhà, những tượng đài và những con đường đang chìm dần xuống mặt nước biển…
Buổi sáng đến đây nhâm nhi tách café trên chiếc ghế cạnh mặt hồ, ta lắng nghe tiếng nước mấp mé vỗ vào bậc thềm rồi đắm mình trong tiếng lá lao xao, tiếng chim ríu rít trên mái ngói đỏ…Hình như có vạt nắng nào vừa lấp loáng trên những phù điêu vỡ, những bờ tường loang gạch cũ… Buổi chiều ta lang thang qua những hành lang rộng, bước chân trên nền gạch bông cũ như bao bức tranh đầy màu sắc dắt ta đến những căn phòng - nơi có nhiều bức tranh cổ điển lộng lẫy, nhiều chiếc bình cổ kính và những hoa văn uốn lượn nhuốm màu thời gian… Tất cả như muốn níu ta ở lại lâu hơn để nhớ về bao huyền thoại xa xưa trên một đất nước được xem là tinh hoa của nền kiến trúc và hội họa thế giới.
Và đêm về dưới những ngọn đèn chùm tỏa sáng, Khúc ban chiều lộng lẫy, sang trọng mà cũng thật ấm cúng. Tiếng dương cầm, vĩ cầm làm không gian lung linh hơn khi vãi tung những giọt âm thanh xuống mặt hồ lấp loáng…
|